*

Giới thiệu
Cơ cấu tổ chức
Tin tức
Tin hoạt động cơ sở
Tra cứu văn bản
Văn khiếu nại - tứ liệu
Lịch sử Đảng bộ
Hướng dẫn nghiệp vụ
*
Theo gương bác bỏ

Không những về số trang nhưng lại tác phẩm đặt ra những vấn đề rất cao của biện pháp mạng, của đảng gắng quyền, để trong bối cảnh những năm đầu cuộc loạn lạc chống Pháp cực kì gay go, thiếu thốn, ác liệt, soi dưới ánh sáng văn hóa mới mẻ nhất của nhân loại bây giờ càng thấy tầm dáng thiên tài của tác giả.

Bạn đang xem: Tác phẩm sửa đổi lối làm việc


*

Tác phẩm “Sửa thay đổi lối làm cho việc” được chủ tịch Hồ Chí Minh viết năm 1947.

Tác phẩm“Sửa đổi lối làm việc”viết xong xuôi tháng 10/1947,tác giả cam kết tên X.Y.Z. được nhà xuất bạn dạng Sự thiệt in lần đầu xuân năm mới 1948, dày 100 trang. Năm 1959 đơn vị xuất bản in lại, người sáng tác ký tên thật là hồ Chí Minh. Năm 2011, công ty xuất bản Chính trị non sông in vào bộHồ Chí Minh toàn tập(15 tập), tập 5, dày 77 trang(1). Hiếm hoi về số trang tuy vậy tác phẩm đưa ra những vấn đề không hề nhỏ của biện pháp mạng, của đảng nạm quyền, để trong bối cảnh trong năm đầu cuộc nội chiến chống Pháp cực kì gay go, thiếu hụt thốn, ác liệt, soi dưới tia nắng văn hóa mới mẻ và lạ mắt nhất của nhân loại hôm nay càng thấy tầm dáng thiên tài của tác giả. Bài viết xin được xúc tiến từ bố phương diện cơ bản: “Sửa thay đổi lối làm cho việc” đến hợp với thực chất thời đại dân chủ; “Sửa thay đổi lối làm việc” của đảng lãnh đạo, của đảng viên, cán bộ; “Sửa đổi lối làm cho việc” theo tư duy của dân, bởi dân.

I. “SỬA ĐỔI LỐI LÀM VIỆC” mang lại HỢP VỚI BẢN CHẤT THỜI ĐẠI DÂN CHỦ

Lối làm việc là phong cách, lề lối, cách thức làm việc. Ở bất kể xã hội nào, thời đại nào thì lối thao tác làm việc cũng nói một biện pháp rõ nhất thực chất thời đại ấy. Do qua cách thao tác làm việc sẽ cho biết đạo đức công vụ cũng như đạo đức đảng nắm quyền, cho thấy thêm hiệu quả và mục đích công việc. Phương pháp mạng
Tháng Tám là 1 trong những cuộc cách mạng triệt nhằm nhất thay đổi cách thao tác làm việc từ lề lối phong con kiến quan liêu, phi dân nhà sang lề lối thao tác vì dân, phương pháp mạng. Nhưng sự tác động từ xã hội cũ còn rơi rớt tất yếu chưa được gột bỏ, non sông lại bước vào cuộc kháng chiến trường kỳ vô cùng nặng nề khăn. Lề lối thao tác từ
Trung ương mang lại địa phương, trường đoản cú lãnh đạo tối đa đến cán bộ gần dân tuyệt nhất cũng tất yếu không theo kịp cùng với yêu cầu của trách nhiệm và cuộc sống thường ngày kháng chiến. Do lẽ này sài gòn ký cây bút danh lúc viếtSửa đổi lối làm cho việcvới dòng ý ai ai cũng cần “sửa đổi”, kể cả lãnh đạo cao nhất. Ngay việc làm này đã cho biết thêm một ý thức dân chủ, khoa học, bình đẳng của tác phẩm!

Bác dùng chữ rất đơn giản nhưng rõ ràng, dễ hiểu, “sửa đổi” nghĩa là cần sửa lại, thay đổi lối có tác dụng việc, ai cũng có thể làm cho được. Nếu viết “Cách mạng lối làm cho việc” thì to tát quá cùng cũng không nên với thực chất vấn đề do Nhà nước bắt đầu đã ra đời 2 năm, tức lối làm việc mới sẽ có 2 năm rồi. Vậy nên dùng “sửa đổi” là đúng nhất, lối làm việc mới đã có rồi dẫu vậy nay yêu cầu sửa lại, thay đổi cho phù hợp.

Có thể coi tác phẩm là một đề cưng cửng mẫu cho các cuộc chỉnh đốn Đảng sau này.

1.Thời đại dân chủ lấy dân làm gốc.

Một là,“Chúng ta buộc phải ghi tạc vào đầu cái chân lý này: dân khôn cùng tốt”.

Hai là,“Dân chúng khá khôn khéo, siêu hăng hái, khôn cùng anh hùng”. “Dân bọn chúng biết xử lý nhiều vụ việc một cách giản đơn, mau chóng, đầy đủ, mà những người dân tài giỏi, rất nhiều đoàn thể to to nghĩ mãi không ra”.

Ba là,“Lực lượng của dân chúng nhiều vô cùng”. “Có lực lượng dân chúng câu hỏi to tát mấy, khó khăn mấy làm cũng được”.

Đây là cha cột kháng vững chãi: cảm xúc của dân, trí óc của dân, sức mạnh của dân để nâng đỡ tác phẩm dân chủ. “Ý trên ngôn ngoại” của vụ việc còn thật rộng lớn dài, sâu sắc: người việt nam “trọn nghĩa vẹn tình”, tôn cúng đạo Hiếu, Đảng cũng từ bỏ dân nhưng mà ra, dựa vào dân trợ giúp mà thành công... Đảng, chủ yếu phủ, cán bộ phải ứng xử thế nào mang đến tương xứng cùng với lòng xuất sắc của dân, với truyền thống cuội nguồn dân tộc. “Dân chúng rất khôn khéo...” nên phải ngay sát dân để giao lưu và học hỏi dân, nhờ dân chỉ bảo. “Lực lượng của dân chúng các vô cùng” nên phải biết phụ thuộc vào dân, tận dụng sức dân, phát huy sức khỏe của dân. Hoàn toàn có thể khái quát lại thành nguyên lý: muốn thành công phải ngay gần dân, yêu dân, học tập dân, bởi dân!

2.Đảng, thiết yếu phủ, cán cỗ đảng viên đề nghị làm gì?

Trả lời một bí quyết rõ ràng câu hỏi này đó là mục II.Mấy điều gớm nghiệm, trông rất nổi bật lên loại ý về tính mục đích của Đảng, bao gồm phủ: “vì ai cơ mà làm”, “vì ai mà chịu đựng trách nhiệm”. Câu vấn đáp đúng tốt nhất là: “Chính lấp và Đảng chỉ mưu giải phóng đến nhân dân, vày thế, bất kỳ việc gì rồi cũng vì công dụng của nhân dân cơ mà làm và chịu trách nhiệm trước nhân dân”. Vày vậy, ngay vấn đề đầu người sáng tác nêu tay nghề “Có cán cỗ tốt, việc gì rồi cũng xong”. Cán bộ đại diện thay mặt Đảng, chủ yếu phủ thao tác làm việc với dân nên nếu cán bộ dốt, cán cỗ xấu thì mặt đường lối Đảng, chỉ thị của chính phủ bị uốn cong, tốt thành xấu. Thế nên tác mang khẳng định: “Muôn việc thành công hoặc thất bại, đều vì chưng cán bộ giỏi hoặc kém”. Chọn, huấn luyện, áp dụng cán cỗ thế nào, người sáng tác lại dành riêng hẳn một mục lớn-mục IV.Vấn đề cán bộ.

Với Đảng, nắm nhiên quan trọng nhất là “cách lãnh đạo”, tuy thế “chẳng những cần lãnh đạo quần chúng, và lại phải giao lưu và học hỏi quần chúng”. Người sáng tác nhấn to gan lớn mật nhiều lần mẫu ý: Đảng từ vào quần bọn chúng mà ra rồi lại “về sâu vào quần chúng” tức cần hiểu dân để phục vụ dân. Mọi thiết yếu sách, quyết nghị phải căn cứ vào tình trạng của dân, làm theo ý dân chứ không hẳn theo ý khinh suất của mình. Nếu cứ khinh suất thì là biện pháp làm “khoét chân cho vừa giầy”. Phải tất cả một năng lực khái quát tháo mới gồm một hình tượng, giản dị, dễ dàng hiểu, dễ nhớ này: “Chân là quần chúng. Giầy là cách tổ chức triển khai và thao tác làm việc của ta. Ai ai cũng đóng giầy theo chân. Không người nào đóng chân theo giầy”. Còn bật ra một ý: Đảng ta cũng mang thiên chức như mẫu giầy biết bảo vệ, nâng đỡ góp chân quần chúng đi đứng cấp tốc nhẹn, vững vàng vàng, an ninh hơn!

Quan niệm của chưng về dục tình “Dân” và “Chính phủ” nhằm “thực hành dân chủ” hết sức biện chứng:“Chính phủ Cộng hoà Dân chủ là gì? Là đày tớ thông thường của dân, từ quản trị toàn quốc mang lại làng. Dân là nhà thì chính phủ phải là đày tớ. Làm việc ngày nay không hẳn là nhằm thăng quan, phạt tài. Nếu chính phủ nước nhà làm sợ hãi dân thì dân bao gồm quyền đuổi bao gồm phủ. Nhưng mà khi dân sử dụng đày tớ làm việc cho mình, thì phải giúp sức Chính phủ. Nếu cơ quan chỉ đạo của chính phủ sai thì cần phê bình, phê bình nhưng không phải là chửi(5).Chỉ mấy câu ngắn nhưng bố lần bác nhắc lại nhị chữ “đày tớ” để nhấn mạnh tớibổn phậncủa thiết yếu phủ. Nhì lần chưng nhắc lại nhị chữ “phê bình” là nói vềtrách nhiệmcủa dân. Dân yêu chính phủ thì nên phê bình đúng đắn, trang nghiêm (chứ không phải “chửi” một cách vô nguyên tắc) để chính phủ nước nhà tiến bộ. Lời dạy ấy từ bây giờ cố gắng làm thế nào thấm nhuần cho tận từng cán bộ, mỗi người dân!

II.“SỬA ĐỔI LỐI LÀM VIỆC” CỦA ĐẢNG LÃNH ĐẠO, CỦA ĐẢNG VIÊN, CÁN BỘ

1.“Sửa đổi lối làm việc”của đảng lãnh đạo.

Bác hồ là bạn kiến làm cho mô hình một đảng nắm quyền thực sự vĩ đại đã chỉ huy nhân dân tạo nên sự cuộc giải pháp mạng
Tháng Tám lịch sử. Đó là cuộc cách mạng khiến cả quả đât khâm phục, ngưỡng mộ, kính trọng. Bước vào cuộckháng chiến trường kỳ,Đảng tất yếu phải có những điều chỉnh để thích ứng, chưa tính qua thực tiễn thời gian Đảng để lòi ra những khuyết điểm, đầy đủ hạn chế rất cần phải “sửa đổi”. Đây là một bài học tập cho bất cứ đảng chỉ huy nào, cuộc sống luôn biến chuyển, do vậy phải luôn luôn có phần nhiều điều chỉnh. Với cống phẩm này,Hồ Chí Minh đã làm cho một cuộc chỉnh đốn Đảng mẫu mã mực. Cấu trúc của tác phẩm đã và đang phần làm sao nói lên về phương pháp chỉnh đốn cùng với 6 cụm vấn đề lớn: I.Phê bình và sửa chữa; II.Mấy điều khiếp nghiệm; III.Tư biện pháp và đạo đức phương pháp mạng; IV.Vấn đề cán bộ; V.Cách lãnh đạo; VI.Chống thói cha hoa. Trước hết là nên “phê bình” tìm thấy “khuyết điểm siêu to” để “thiết thực học tập tập, sửa chữa” với mục tiêu “tẩy sạch” khuyết điểm đến “công việc mới hoàn toàn có thể tiến bộ”. Ao ước vậy buộc phải căn cứ, phải phụ thuộc thực tế nên tiếp sau tác đưa đi sâu vào “II.Mấy điều kinh nghiệm.Không hề là “kinh nghiệm chủ nghĩa” nhưng mà thực sự biện chứng, nên soi vào cuộc sống thường ngày thực tế để thấy được các điều tuyệt dở nhưng mà “sửa đổi”...

“Khuyết điểm rất to” được tác giả chỉ ra sống ngay nhì dòng trước tiên là “xao nhãng câu hỏi học tập”. Đây là nguyên nhân “mẹ” đẻ ra biết bao các khuyết điểm “con”, do vậy phải “đột phá” vào nó tìm giải pháp làm để sửa, phải gồm “tổ chức”, gồm “thời gian học tập tập”, “tài liệu học tập tập”, “cách thức học tập tập”, “cách phê bình”, “kiểm tra”, “báo cáo”. Soi lý luận dạy học tân tiến của ngày bây giờ vào đó sẽ thấy đấy là một quy mô khoa học đầy đủ, đầy đủ nhất của một quy trình học tập không chỉ có của một đội nhóm chức, một tập thể, còn là một của cá nhân.

Với Đảng thì ba khuyết điểm tức “ba chứng dịch rất nguy hiểm” là căn bệnh chủ quan, bệnh thanh mảnh hòi, bệnh bố hoa. Mỗi bệnh dịch đều được tác giả tìm ra nguyên nhân tức là cách “bắt bệnh” để có thuốc chữa, như dịch chủ quan là do “kém giải thích hoặc khinh giải thích hoặc trình bày suông”. Bởi lý luận chỉ phương hướng cho tất cả những người đi nên cái nguy khốn của căn bệnh này, là sẽ “lúng túng thiếu như nhắm mắt mà lại đi”. Lý luận cần được vận dụng vào công việc,còn giải thích chay, trình bày suông thì chẳng ý nghĩa gì cả. Bốn tưởng hcm sinh động, tươi mới vì luôn nối liền lý luận cùng với thực tế, học tập với hành. Lý do của căn bệnh dong dỏng hòi được tác giả chỉ ra cũng là vì ít chịu học tập, chỉ thấy mình là giỏi nên coi thường, khinh thường bỉ fan khác. Hậu quả của nó là từ từ tự cô độc chính mình, cách biệt quần chúng, đố kỵ, căm ghét người tài... Bệnh lý “ba hoa” còn nguy hại hơn cần cách chữa phức tạp hơn vày vậy tác giả dành hẳn một mục sinh sống cuối để phân tích, thảo luận (VI.Chống thói cha hoa).

*

Chủ tịch hồ nước Chí Minh làm việc tại bao phủ Chủ tịch. (Ảnh : tứ liệu)

Ở mục III.Tư cách và đạo đức giải pháp mạng, người sáng tác nêu ra 12 điều mang ý nghĩa “cẩm nang” nhằm Đảng vạc triển, khép lại bởi hai câu thơ lục bát vừa là bao hàm tầm đặc biệt quan trọng vừa là lời kể nhở, khuyên nhủ nhủ: “Muốn mang lại Đảng được vững vàng bền/ Mười hai điều này chớ quên điều nào”. 12 điều này là sự việc khái quát tại mức cô đọng nhất về mục tiêu, nhiệm vụ, vai trò, động lực, phương châm, phương thức, cách thức buổi giao lưu của một đảng “luôn luôn luôn đứng về phía quần chúng”, “liên hiệp ngặt nghèo với dân chúng”. Đây là lý luận về sự việc tồn tại và cải cách và phát triển của một đảng cầm quyền bởi vì dân, lắp bó cùng với dân ngắn gọn nhưng mà cũng đầy đủ nhất. Bởi cái nhìn tương quan sẽ thấy đấy là sự kế thừa, kết tinh, trở nên tân tiến và nâng cao các triết lý tiên tiến trước đó trên thế giới về đảng thế quyền được mô tả một phương pháp giản dị, dễ dàng nắm bắt nhất.

Về cơ chế cán bộ của Đảng,tác giả bấm vào “mấy điểm lớn”:Hiểu biết cán bộ,Khéo cần sử dụng cán bộ,Cất kể cán bộ,Thương yêu cán bộ,Phê bình cán bộ. Soi vào ngày từ bây giờ vẫn thấy đó là những vấn đề thời sự nhức nhối: chưa biết đến thấu cán bộ nên sử dụng không đúng, đề bạt vào gần như vị trí chủ chốt, chỉ một thời gian ngắn, cán cỗ đó bị kỷ luật. Càng thấy phần nhiều lời “phê bình” của chưng cách nay 75 năm như là nói cùng với hôm nay. Vậy cho nên việc học tập và tuân theo lời chưng phải thiết thực, thường xuyên, rõ ràng hơn.

2. “Sửa đổi lối làm việc” của đảng viên, cán bộ.

Nổi nhảy lên nghỉ ngơi mục III, phần B.Phận sự của đảng viên cùng cán bộlà sự kiến thiết một mô hìnhcon người văn hóa truyền thống cán bộmới mẻ, nhộn nhịp và thuyết phục. Thời đại nào cũng có thể có mô hình con người của thời đại đó. Câu hỏi kiến làm cho mô hình con tín đồ này là trách nhiệm của triết học tập - triết học con người. Ở thời đại hồ Chí Minh chưa hẳn ai khác nhưng mà chính tp hcm là tín đồ đã loài kiến tạo, xác lập phải một quy mô con người văn hóa cho thời đại mình. Hồ Chí Minh là một trong nhà triết học tập đích thực. Chỉ tức thì một câu nói “muốn tạo ra chủ nghĩa xã hội phải gồm con người xã hội nhà nghĩa” là rất triết học, ởchỗ coiconngười là chủ thể quyết định, ở mối quan hệ biện chứng con fan và môi trường... Tiếp thu mẫu cũ nhưng sa thải (phủ định) dòng lạc hậu, lỗi thời, kế thừa cái hạt nhân tích cực, tân tiến để tạo nên cái mới. Đó là biện chứng Hồ Chí Minh, với tế bào hìnhcon người văn hóa truyền thống cán bộnày thì vửa truyền thống cuội nguồn (bao bao gồm năm điều: nhân, nghĩa, trí, dũng, liêm) vừa rất new với phẩm hóa học trước hết là tính lý tưởng, tức “tính đảng”, yêu cầu đặt ích lợi của Đảng, của dân tộc, của Tổ quốc lên ở trên hết. Ở mục C.Tư biện pháp và trách nhiệm đảng viênchính là chiếc lõi của mô hình. Cơ sở của đối thoại văn hóa ở thời 4.0 gồm các yếu tố phát âm biết, bình đẳng, gồm tiếng nói riêng, biết lắng nghe. Thiếu các yếu tố ấy ko thể tạo sự cuộc đối thoại do không thể tạo cho vị ráng đối thoại. Vị rứa ấy chính là tư cách. Không hiểu nhiều biết làm thế nào có loại để nói chuyện. Không tồn tại sự khác hoàn toàn của riêng rẽ mình đề nghị bị lẫn vào số đông thì làm thế nào người ta lưu ý tới... Là đảng viên càng phải có tư cách. Tư giải pháp đảng viên như tấm gương sáng để dân chúng học hỏi, noi theo. Còn phải làm giỏi bổn phận. Bác không cần sử dụng từ Hán Việt “trách nhiệm”, “nghĩa vụ” mà cần sử dụng từ “bổn phận” đã có Việt hóa là biện pháp nói thông dụng của dân bọn chúng (phận làm cho con,biết thân biết phận...).“Bổn”là đổi mới thể của“bản” nghĩalà gốc, là vốn.“Bổn phận” là nói phầnviệcmình cần gánh vác, lo liệu,ngoài nghĩa “trách nhiệm”, “nghĩa vụ” còn thêm chiếc ý: đó là loại tất yếu hèn của riêng bản thân phải tạo nên tốt. Ngay giải pháp dùng từ bỏ đã cho thấy một “tư cách” ngơi nghỉ tầm kiệt xuất của tác giả. Con tín đồ (tư cách) đảng viên là tinh xảo của xóm hội. Ngày bây giờ các nhà giáo dục đào tạo đang thiết kế cấu trúc nhân bí quyết con tín đồ của thời đại mới nhất thiết bắt buộc lấy bốn tưởng này của bác Hồ có tác dụng điểm tựa!

Để mẫu mã người văn hóa này trở đề nghị “toàn diện” thì việc thứ nhất phải có tác dụng là chữa căn bệnh “chủ nghĩa cá nhân”. Đó là những nhỏ mọt (tác giả điện thoại tư vấn là “thứ vi trùng khôn cùng độc”) đục khoét, có tác dụng ruỗng dẫn mang lại yếu sức các cây cột chống đạo đức, sớm muộn sẽ có tác dụng nghiêng ngả nơi ở nhân giải pháp đảng viên. Tác giả gọi tên, liệt kê đích danh những loại “mọt” (vi trùng) ấy: tham lam, lười biếng, kiêu ngạo, thiếu thốn kỷ luật, óc thon hòi, óc địa phương, óc lãnh tụ. Và những thứ bệnh rất có thể nhẹ hơn nhưng không kém phần nguy hiển như căn bệnh “hữu danh vô thực”, kéo bè kéo cánh, “cận thị”, “cá nhân”, dịch “tỵ nạnh”, bệnh dịch “xu nịnh, a dua”... Chỉ ra những căn bệnh, với đúng với phong thái của tín đồ thầy thuốc, là người sáng tác đưa ra “cách chữa” với điểm sáng là không những căn cứ vào “con bệnh”, còn vạch ra, chỉ ra các mối quan hệ giới tính với môi trường xung quanh xã hội, tức quan hệ cấp cho trên cung cấp dưới, quan hệ đồng chí, quan hệ nam nữ với công việc, quan hệ với dân... để điều trị toàn diện, triệt nhằm hơn.

Với ý niệm “cán bộ là cái gốc của phần đông công việc” gồm vị trí rất đặc biệt quan trọng là ước nối giữa Đảng và dân “đem cơ chế của Đảng, của chính phủ giải thích cho dân chúng hiểu rõ và thi hành. Đồng thời đem tình trạng của dân chúng report cho Đảng...”, người sáng tác tập trung phân tích “vấn đề cán bộ” ở những phương diện huấn luyện, lựa chọn, sử dụng, chính sách. Quan sát từ góc độ con người, mối quan tâm lớn nhất của chưng Hồ là Dân - “đồng bào” và cán bộ. Một trăn trở lớn nhất của bạn là làm thế nào để cán cỗ làm “đày tớ” mang đến dân tốt hơn. Muốn vậy đề nghị “huấn luyện”. Điều này lý giải vì sao thời kỳ binh đao ở Việt Bắc, bận trăm công ngàn việc nhưng Ngườivẫndành thời hạn đến với những lớp chỉnh huấn. Cần thêm sự khẳng định giữa những “cái nôi” của bí quyết mạng nước ta là những lớp “huấn luyện thiết yếu trị” vì lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc tổ chức triển khai ở quốc tế và thẳng làm thầy giáo giảng dạy. Những “tài liệu huấn luyện” ở các lớp này được sưu tầm không thiếu thốn sẽ là gia sản vô giá của cách mạng Việt Nam. Mở màn mục IV, người sáng tác đặt vụ việc “Huấn luyện cán bộ” với coi “huấn luyện cán cỗ là công việc gốc của Đảng”. Đúng với phong cách “sửa đổi”, tác giả vạch ra “khuyết điểm vào sự huấn luyện” rồi giới thiệu “cách”: huấn luyện nghề nghiệp, đào tạo và huấn luyện chính trị, đào tạo văn hóa, huấn luyện và đào tạo lý luận. Mỗi “huấn luyện” lại có những “cách” riêng biệt phù hợp, thiết thực, nuốm thể. Bao trùm lên các “huấn luyện” là: “Lấy trường đoản cú học làm cho cốt”. “Tự học” là 1 trong yêu cầu, một phẩm chất văn hóa truyền thống ở ngẫu nhiên thời nào, với các danh nhân càng cầm và hồ Chí Minh là một trong tấm gương. Bác bỏ Hồ truyền cái lòng tin ấy tới cán bộ của mình trong câu văn 5 chữ ngắn gọn chắc chắn là như một sự khẳng định.

III.“SỬA ĐỔI LỐI LÀM VIỆC” THEO TƯ DUY CỦA DÂN, VÌ DÂN

1. Ngụ ngôn là dùng khẩu ca để gởi gắm một ý tứ xa xôi xa xôi nào đó. Đây là một trong những thể loại tự sự truyền thống nhất lộ diện trước công nguyên sinh sống văn học các nước Hy Lạp, Ai Cập, Trung Hoa, Ấn Độ… bao gồm tính giáo dục sâu sắc nên ngụ ngôn được áp dụng rộng rãi, thông dụng trong dân gian rồi được những nhà tư tưởng lấy đó để miêu tả các suy nghĩ, ý niệm của họ. Trên thực tiễn các nhà ngụ ngôn nổi tiếng nhân loại như Êdốp, Pheđơrơ, La Phôngten, Trang Tử, Liệt Tử… cũng đầy đủ là các nhà tư tưởng. Cùng với ngụ ngôn thì những ý niệm trừu tượng, cực nhọc hiểu được miêu tả một cách rõ ràng qua một câu chuyện, mẩu chuyện, thậm chí là hình tượng để vấn đề trở yêu cầu cụ thể, dễ dàng hiểu, hấp dẫn, lôi cuốn hơn. Những thành ngữ tục ngữ của fan Việt mang ý nghĩa ngụ ngôn hoặc là một truyện ngụ ngôn rút gọn gàng (như thành ngữĐẽo cày thân đường). Trongtác phẩm “Sửa đổi lối làm cho việc”,Bác hồ triệt để cần sử dụng ngụ ngôn làm cho phương tiện giáo dục đào tạo một phương pháp nghệ thuật. Ví dụ,châm biếmnhững bạn nói/viết cực nhọc hiểu,tác giả dùng thành ngữ ngụ ngôn rồi phát triển thành một ý mới tương xứng với cuộc sống đời thường mới: “Tục ngữ nói“gẩy đờn tai trâu”là gồm ý chế người nghe không hiểu. Tuy vậy những bạn tuyên truyền nhưng mà viết với nói khó khăn hiểu, thì chính bạn đó là“trâu”.

Hình tượng ngụ ngôn thường tác động một cách trực giác tới tín đồ đọc, góp họ hiểu sự việc nhanh rộng trong niềm khoái cảm nhận thấy một đạo lý mới. Khuyêncán bộ cần ra sức học hành lý luận, bác nói: “Đã chọn lựa đúng cán bộ còn cần phải dạy bảo lý luận được cán bộ. Chỉ thực hành thực tế mà không tồn tại lý luận cũng tương tự có một đôi mắt sáng, một mắt mù”. Hai vụ việc thực hành cùng lý luậnđược so sánhnhư hai nhỏ mắt-luôn sắc nét nghĩa giúp người nhìn được rõ để hoạt động. Thực hành thực tế và lý luận để giúp đỡ cán bộ làm việc xuất sắc hơn, trường hợp thiếu một,chất lượng các bước chắc chắn sụt giảm nhiều. Còn thêm mẫu ý ai ai cũng phải giữ lại gìn, coi trọng, rèn luyện mắt của mình, thì cũng yêu cầu giữ gìn, coi trọng, rèn luyện thực hành thực tế và lý luận như hai con mắt vậy!

Ở một lấy một ví dụ khác, biểu tượng ngụ ngôn được dùng cụ thể, sinh động, sự việc càng trở cần dễ hiểu:“Lý luận đề xuất đem ra thực hành. Thực hành thực tế phải nhằm theo lý luận.Lý luận tương tự như cái thương hiệu (hoặc viên đạn). Thực hành tương tự như cái đích nhằm bắn. Mang tên mà ko bắn, hoặc phun lung tung, cũng giống như không gồm tên”.Phê phán triệu chứng quan liêu xa dời thực tế tác giả áp dụng thành ngữ sinh động, ngộ nghĩnh, thật dễ hiểu, dễ tiếp thu lại ko “tự ái”:“Không biết rõ thực trạng mà đặt cơ chế thì kết quả là“nồi vuông úp vung tròn”, không ăn khớp gì hết”.

2. Mục V.Cách lãnh đạo,tác giả đưa ra một nhận định rất quan trọng: “Đặc điểm rõ ràng nhất trong tứ tưởng của dân chúng là họ hay so sánh”. Một mục tiêu của sản phẩm là dạy cán bộ, đảng viên phải gần dân, học dân bắt buộc ở đây tác giả triệt nhằm “làm gương” dùng không hề ít so sánh là cách nói của dân mộc mạc, tự nhiên, ngay gần gũi, dễ dàng hiểu. Đặc điểm nghệ thuật so sánh của người sáng tác là vừa hàn lâm, bác bỏ học, hiện tại đại, mới mẻ vừa khẩu ngữ, nôm na, bình dân, thông dụng:“Khuyết điểm cũng tương tự chứng bệnh. Phê bình cũng tương tự uống thuốc. Sợ phê bình, cũng tương tự có bệnh mà che bệnh. Không đủ can đảm uống thuốc. Để đến nỗi dịch ngày càng nặng, không chết“cũng la lết quả dưa”.Các trường đoản cú (khái niệm)“khuyết điểm”,“phê bình” mang màu sắc hiện đại, hàn lâm cơ mà “chứng bệnh”,“uống thuốc” thì dân giã. “La lết quả dưa” là thành ngữ quen thuộc nói về việc héo úa, mất hết sức sống đến thảm hại. Tựa như với lấy ví dụ như sau: “Đảng cần biết những ưu thế và khuyết điểm của chính bản thân mình để dạy dỗ đảng viên, bảo ban quần chúng. Sợ hãi phê bình, tức là“quan liêu hoá”, có nghĩa là tự mãn từ túc, tức là“mèo khen mèo dài đuôi”.“Quan liêu hóa” và “tự mãn trường đoản cú túc” thì tất cả khi những cán bộ chưa hiểu tuy thế có đối chiếu làm té ngữ (cũng là thành ngữ ngụ ngôn) “mèo khen mèo lâu năm đuôi”đi kèm thì vụ việc như được vỡ lẽ ra, rõ ra!

Những so sánh còn mang ý nghĩa quy lao lý phổ biến, thân cận hoặcđúng với thực tế: “Cũng như một nhà tất cả rể khờ, dâu dại, quan trọng cấm họ chạm mặt gỡ bà con. Đảng ta dù mong muốn giấu những người và những câu hỏi không xuất sắc kia, cũng chẳng thể giấu… Họ đang ngơ ngác mà hỏi“Đảng này là Đảng tốt, đảng viên phần đa là fan tốt, bởi vì sao lại có những người dân vu vơ, những vấn đề mờ tối như vậy nhỉ?”.Một nét tư tưởng dân quê thời trước là thường “sĩ diện hão” (Tốt khoe ra xấu xa che lại). Nhưng do là con tín đồ buộc bắt buộc tiếp xúc bắt buộc nhà nào gồm “rể khờ, dâu dại” cũng thật cực nhọc giấu. Thực tế này được so sánh với “mặt trái” cách làm việc Đảng “muốn giấu những người dân và những việc không tốt”... đối chiếu làm vấn đề tự nhiên, hóm hỉnh cứ như chuyện ngoài đời vậy. Một so sánh khác:“Mỗi cán bộ, mỗi đảng viên, từng ngày phải trường đoản cú kiểm điểm, từ phê bình, tự sửa chữa như từng ngày phải cọ mặt. Được như vậy thì trong Đảng sẽ không có bệnh nhưng Đảng sẽ mạnh mẽ khoẻ vô cùng”.“Rửa mặt” là việc làm vớ yếu, 1-1 giản, hay xuyên. Tự kiểm điểm, phê bình tương tự như việc “rửa mặt” vậy. Ở công ty quê xưa thì ai cũng biết công việc giã gạo, người sáng tác đem ví với việc “cất nói cán bộ” to lớn tát mà lại trừu tượng, sự việc được “giản dị hóa”, dễ dàng nắm bắt hơn nhiểu:“Cất đề cập cán bộ, kiêng kị như“giã gạo”. Nghĩa là trước lúc cất nhắc không chăm chú kỹ. Khi đề bạt rồi không giúp đỡ họ”.

Nhờ tựa vào một trong những thành ngữ, tục ngữ nên đối chiếu của tác giả luôn có xu hướng cụ thể hóa vấn đề. Phê bình những người dân nói mà lại không sẵn sàng chu đáo thì “Lúng bí như gà mắc tóc. Thôi đi thì trẽn. Nói nữa thì ngán tai”.“Gà mắc tóc” nên luôn có hành vi “lúng túng” để thoát thoát khỏi một tình nạm khó khăn, fan nói năng yếu cỏi tương tự như “con gà” này vậy. Đó là lối so sánh “vật hóa” để châm biếm. Như ví dụ “gẩy đờn tai trâu” đang dẫn ngơi nghỉ trên thì mỉa mai: “những bạn tuyên truyền cơ mà viết với nói khó hiểu, thì chính bạn đó làtrâu”. Có trường hợp mang nguyên một hoặc những thành ngữ làm tiền làm cho lời nói (nhận định, khuyên răn nhủ) của bản thân tạo ra một diễn ngôn cứng cáp chắn, mang ý nghĩa chân lý:“Đá đi lâu cũng mòn. Fe mài thọ cũng sắc. Ta cố gắng sửa chữa thì khuyết điểm càng ngày bớt, ưu thế ngày càng thêm…”. Hoặc ngược lại, để tạo ra diễn ngôn hài hước, chế giễu. Ở lấy một ví dụ sau người sáng tác vạch racái nơi bắt đầu của tình trạng bệnh xu nịnh, hùa là vì hy vọng tiến thân nênphảicơ hội, lá phương diện lá trái, rấtnguy hiểm: “Lại có những người dân trước phương diện thì ai cũng tốt, sau lưng thì người nào cũng xấu. Thấy xôi nói xôi ngọt, thấy giết nói giết mổ bùi. Theo gió bẻ buồm, không có khí khái”.Có ngôi trường hợp người sáng tác tự tạo ra một thành ngữ mới, ví dụ bạn từng chế giễu“cái lối viết“rau muống”nghĩa là lằng nhằng“trường giang đại hải”, làm cho người xem như là“chắt chắt vào rừng xanh”, trongSửa đổi lối làm việctác giả đối chiếu cách viết “lằng nhằng”chẳng khác nào “vải băng bó mụn lở, đã thối lại dài”.“Vải băng bó mụn lở” là thành ngữ bắt đầu của chính người viết châm biếm sâu cay lối viết trống rỗng tuếch, “lằng nhằng”, chẳng ra đâu vào đâu...

Phê phánthói thao tác làm việc lề mề lờ lững chạp, thiếu hụt khoa học, người sáng tác giễu những người “lười biếng, chậm rãi chạp”:“Khi thi hành, kềnh to kềnh càng, không linh hoạt nhanh chóng. Hoặc thực hành một giải pháp miễn cưỡng, ko sốt sắng, chưa tới nơi mang lại chốn. Kết quả nhỏ tuổi là: nghị quyết đầy túi áo, thông cáo đầy túi quần. Đó là do tính lười biếng, chậm chạp. Vì thiếu hiểu biết nhiều rằng: Đảng tương tự như thân thể một nhỏ người. Nhiệm vụ và nghị quyết tương tự như mạch máu. Mạch máu chạy đều khắp thân thể thì bạn mạnh khoẻ. Mạch máu tạm dừng đâu, không chạy thì chỗ đó sẽ tê liệt, sinh bệnh”.Lời văn là lời ăn uống tiếng nói của nông dân, sinh động như một quãng văn vần dễ nhớ với các từ láy cục bộ “kềnh cồng kềnh càng”, láy phụ âm “sốt sắng”, độc nhất là cách gieo vần của ca dao “nghị quyết đầy túi áo, thông cáo đầy túi quần”. Nhưng đối chiếu thì thiệt sự bác bỏ học, là cách nói ở trong nhà chính trị phát âm sâu kỹ năng và kiến thức khoa học y khoa: “Đảng cũng như thân thể một bé người. Trách nhiệm và nghị quyết cũng tương tự mạch máu. Mạch máu chạy đa số khắp thân thể thì fan mạnh khoẻ”. Không những đúng làm việc thời đó, sinh sống thời đạithông tin bùng nổ từ bây giờ càngđúng!

Lối so sánh lấy điểm tựa là quy luật tự nhiên và thoải mái để nói đến quy vẻ ngoài của biện pháp mạng, của con người nên chắc hẳn chắn, thuyết phục, thấm thía:“Cũng như sông thì tất cả nguồn mới bao gồm nước, không tồn tại nguồn thì sông cạn. Cây phải tất cả gốc, không có gốc thì cây héo. Bạn cách mạng phải tất cả đạo đức, không có đạo đức thì dù tài giỏi mấy cũng không chỉ đạo được nhân dân”.Quy biện pháp của sông nước, cây trồng này như 1 sự minh bạch đem đối chiếu với “người bí quyết mạng”, thì cũng là sự việc hiển nhiên như vậy!

Nhìn từ góc độ con chữ đã thấy những chữ “thiết thực”, “cốt” được người sáng tác nhắc đi nhắc lại các lần như một tin nhắn thiết tha: phải đề cao tính mục đích (cốt), đề xuất thiết thực phê bình sửa chữa tương tự như phê bình sửa chữa thay thế phải thiết thực!

Tư tưởng hcm là ánh sáng soi mặt đường cho dân tộc ta, tổ quốc ta vững bước đi lên tuyến đường hạnh phúc của công ty nghĩa làng mạc hội và nhà nghĩa cộng sản thì tác phẩmSửa thay đổi lối làm việclà ánh nắng cho rất nhiều cuộc chỉnh đốn rất quan trọng để Đảng trẻ khỏe hơn, giao hàng dân xuất sắc hơn!./.

mối cung cấp Tạp chí Tuyên giáo

_____________________

(1)Các dẫn chứng trong bài viết, còn nếu như không chú thích gần như lấy từ sản phẩm “Sửa đổi lối có tác dụng việc” in trongHồ Chí Minh: Toàn tập, Nxb.Chính trịquốc gia,H, 2011,t.5, trường đoản cú tr.269 mang lại 346.

(2) (3) hồ nước Chí Minh: Toàn tập, tập1.Nxb.Chính trịquốc gia, H,2011, t.1, tr 103, 121.

(4)Hồ Chí Minh với nghệ thuật sỹ - nghệ thuật sỹ với hồ nước Chí Minh.Nxb,Hội công ty văn,H,2010,t.1,tr.226.

trong những lúc cuộc binh cách chống thực dân Pháp đang lao vào giai đoạn gay go, quyết liệt, mon 10 năm 1947, tại Chiến quần thể Việt Bắc, quản trị Hồ Chí Minh sẽ viết tác phẩm danh tiếng “Sửa đổi lối có tác dụng việc”. Trong năm này vừa đúng 70 năm tác phẩm ra đời. đông đảo nội dung của thành công này bây giờ vẫn còn nguyên giá bán trị, độc nhất vô nhị là so với công tác xây dựng, chỉnh đốn Đảng hiện nay nay.


*
Bác hồ nước ngồi có tác dụng việc
1. Thành quả “Sửa đổi lối có tác dụng việc” bao gồm 6 phần chính là Phê bình và sửa chữa, Mấy điều kinh nghiệm, Tư biện pháp và đạo đức giải pháp mạng, vấn đề cán bộ, bí quyết lãnh đạo và chống thói ba hoa.

Trong phần Phê bình với sửa chữa, tác phẩm xác minh thành tựu của Đảng khi lãnh đạo Nhân dân ta tranh đấu giành độc lập, mặc dù vậy trong điều kiện mới, lúc Đảng đang trở thành đảng cầm quyền có trách nhiệm lãnh đạo toàn dân binh lửa thì tốt nhất thiết yêu cầu “sửa đổi lối làm việc”. Cán bộ, đảng viên cần kiên quyết khắc phục 3 các loại khuyết điểm chính, kia là căn bệnh chủ quan, bệnh nhỏ bé hòi và bệnh cha hoa. Theo Người, chỉ bao giờ mỗi cán bộ, đảng viên khắc phục được 3 tình trạng bệnh này thì mới có tác dụng thực hiện vai trò lãnh đạo Nhân dân. Fan cũng chỉ ra phương pháp khắc phục các căn bệnh này là phải trải qua học tập, phê bình.

Trong Mấy điều gớm nghiệm, chủ tịch Hồ Chí Minh nêu ra 6 kinh nghiệm từ thực tiễn hoạt động, công tác, để cán bộ, đảng viên làm tốt công việc của mình. Những kinh nghiệm này đông đảo gắn với yêu ước khắc phục các khuyết điểm đã được chỉ ra tại đoạn phê bình với sửa chữa. Đặc biệt, Người tôn vinh vai trò của cán bộ, “muôn việc thành công xuất sắc hoặc thất bại, đều vị cán bộ xuất sắc hoặc kém”. Bạn cũng đã cho thấy rằng, hết sức nhiều chế độ của chúng ta thì đúng, nhưng biện pháp làm thì sai. Đặc biệt, tín đồ cho rằng toàn bộ các các bước mà Đảng, cơ quan chỉ đạo của chính phủ làm cũng đều là vì Nhân dân: “Chính đậy và Đảng chỉ mưu mong giải phóng mang đến Nhân dân, bởi vì thế, ngẫu nhiên việc gì rồi cũng vì lợi ích của Nhân dân nhưng làm và phụ trách trước Nhân dân”.

Chủ tịch hồ Chí Minh xác minh “Đảng ko phải là một tổ chức để triển khai quan vạc tài. Nó bắt buộc làm tròn nhiệm vụ giải phóng dân tộc, tạo cho Tổ quốc nhiều mạnh, đồng bào sung sướng”. Bạn nêu rõ phần nhiều lý tưởng, phương châm và nguyên tắc hoạt động cơ phiên bản của Đảng ta; trọng trách của người đảng viên, phẩm chất đạo đức của cán bộ, đảng viên; phân tích các khuyết điểm, thói tật, căn bệnh rõ ràng mà chúng ta thường phạm phải và chỉ ra rằng những biện pháp để tự khắc phục rất nhiều khuyết điểm này. Tín đồ cũng nhận định rằng “Cán bộ là những người dân đem chế độ của Đảng, của chính phủ phân tích và lý giải cho dân chúng nắm rõ và thi hành. Đồng thời, đem tình hình của dân chúng report cho Đảng, cho cơ quan chính phủ để phát âm rõ, nhằm đặt chính sách cho đúng”. Từ bỏ đó, fan đã phân tích thâm thúy 5 nội dung cơ phiên bản trong sự việc chung về công tác cán bộ; đã cho thấy phương hướng, giải pháp mà Đảng, cơ quan chính phủ cần tiến hành để áp dụng và phân phát huy giỏi vai trò tác dụng của đội ngũ cán bộ. Người đã dành 1 phần lớn câu chữ để hướng dẫn về bí quyết lãnh đạo, theo đó, bạn lãnh đạo chẳng những phải lãnh đạo quần chúng mà cần phải học hỏi quần bọn chúng và giảm nghĩa: “Người lãnh đạo không nên kiêu ngạo, mà yêu cầu hiểu thấu… vày vậy, fan lãnh đạo còn nên dùng kinh nghiệm của đảng viên, của dân chúng để thêm vào cho kinh nghiệm của mình”. Quản trị Hồ Chí Minh coi thói khoác lác là chứng dịch giống bệnh dịch chủ quan, bệnh không lớn hòi và cho rằng chúng thường đi với nhau và gây sợ hãi như nhau. Do vậy, người yêu cầu đội hình cán bộ, đảng viên bắt buộc khắc phục thói tật này.

Để tương khắc phục rất nhiều khuyết điểm trên, phương hướng chung cơ phiên bản là phải “sửa thay đổi lối thao tác của Đảng”; từng cán bộ, đảng viên đề nghị tự sửa đổi, tự thay thế khuyết điểm của mình, giữ lại gìn bản chất cách mạng cùng mục tiêu, hài lòng của Đảng là phục vụ Nhân dân, rèn luyện phẩm chất đạo đức, ý thức giác ngộ chủ yếu trị, ý thức kỷ luật, tác phong quần bọn chúng gần gũi, sâu sát Nhân dân. Đồng thời, Đảng và cơ quan chỉ đạo của chính phủ phải bức tốc công tác cán bộ, chú trọng bồi dưỡng, rèn luyện phẩm hóa học và năng lực mọi mặt mang đến đội ngũ cán bộ, đảng viên.

3. Có lẽ rằng vì vậy nhưng trong thành công này, quản trị Hồ Chí Minh chủ yếu bàn tới sự việc sửa đổi, mà ví dụ là những đòi hỏi rất khắt khe về phẩm chất, đạo đức so với đội ngũ cán bộ, đảng viên. Đây đó là cách quản trị Hồ Chí Minh đã khôn khéo để bắt buộc và đòi hỏi các cán bộ, đảng viên phải có các phương pháp để ngay sát dân, để tiếp xúc với quần chúng và phương châm cuối cùng chính là để giải tỏa Nhân dân.

4. Trong nhà cửa “Sửa đổi lối làm việc”, quản trị Hồ Chí Minh sẽ đề cập một vấn đề rất hệ trọng, rộng lớn lớn, tuy thế cũng không còn sức rõ ràng rõ ràng. Đó là việc chỉnh đốn, xây dừng Đảng lúc Đảng triển khai vai trò vắt quyền, lãnh đạo quần bọn chúng nhân dân thực hiện cuộc binh cách cứu nước. Để có tác dụng tròn nhiệm vụ vẻ vang ấy, Đảng phải khắc phục các khuyết điểm, bệnh bệnh, thói tật tiêu cực của đội hình cán bộ, đảng viên, mà hoàn toàn có thể khi Đảng chưa trở thành đảng cố gắng quyền, nó chưa có điều khiếu nại để bộc lộ rõ. Tất cả những tàn tật này đang gây khó khăn cho sự nghiệp nội chiến đang ở quy trình tiến độ quyết liệt, gây tác hại vĩnh viễn đối với tổ quốc và biện pháp mạng. Cùng với vấn đề chỉ ra cùng phân tích rõ khuyết điểm, quản trị Hồ Chí Minh cũng nêu lên những giải pháp toàn diện, đúng đắn và bao gồm tính hệ thống, đồng bộ để khắc phục và hạn chế khuyết điểm. Thành công “Sửa thay đổi lối có tác dụng việc”, quản trị Hồ Chí Minh không những vạch ra mọi sai lầm, khuyết điểm, xô lệch trong dấn thức, tư tưởng, trong phẩm hóa học đạo đức, lối sống và năng lượng công tác của cán bộ, đảng viên, nhưng còn triệu tập nêu rõ đều biện pháp cần thiết để điều trị những bệnh lý này.

Xuyên suốt thành tích là những hướng dẫn của bạn về giáo dục, rèn luyện, thiết kế đội ngũ cán bộ, đảng viên tất cả năng lực làm việc và tư giải pháp đạo đức, thực thụ là “công bộc” của Nhân dân. Chủ tịch Hồ Chí Minh dấn mạnh: “Đảng viên cùng cán bộ cũng là người. Ai cũng có tính tốt và tính xấu. Song đã hiểu biết, đã tình nguyện vào một trong những đảng bởi dân bởi vì nước, đã là 1 trong người giải pháp mạng thì phải nỗ lực phát triển phần nhiều tính xuất sắc và sửa bỏ những tính xấu”. Fan cho rằng, tính xấu của một người chỉ vô ích cho người đó, nhưng mà nếu fan đó là đảng viên, cán cỗ thì tính xấu đó sẽ ăn hại đến Đảng, ăn hại đến Nhân dân.

Chủ tịch hcm khẳng định, Đảng cũng là 1 thực thể làng hội, cán bộ, đảng viên của Đảng có rất nhiều ưu điểm mà lại cũng vướng hầu hết khuyết điểm là: thiếu hụt chí công vô tư; không giữ lại được kỷ khí cụ nghiêm từ cấp cho trên xuống cấp trầm trọng dưới; không ngay gần dân, lắng nghe và gắn bó trực tiếp với Nhân dân, với nhất là không thao tác đến nơi mang đến chốn. Tại sao của phần lớn khuyết đặc điểm đó là vị nhận thức, tứ tưởng chưa đúng, mắc căn bệnh chủ quan, thuôn hòi, ưa kéo bè kéo cánh, phá vỡ vạc khối đoàn kết, thống duy nhất trong Đảng, thân Đảng và Nhân dân; ưa ba hoa, nói dông dài, cẩu thả... Người cho rằng, tất cả những khuyết điểm này sẽ được tự khắc phục bởi “phê bình cùng sửa chữa”. Nhưng vì “phê bình cốt sẽ giúp nhau sửa chữa, giúp nhau tiến bộ. Cốt để sửa thay đổi cách thao tác cho xuất sắc hơn, đúng hơn. Cốt kết hợp và thống độc nhất vô nhị nội bộ”, vì vậy khi tiến hành tự phê bình và phê bình nên theo phép tắc “phê bình vấn đề làm, chứ không hẳn phê bình người”, để fan bị phê bình “vui lòng nhấn xét nhằm sửa đổi, không nên vì bị phê bình cơ mà nản chí, hoặc ân oán ghét”.

Xem thêm: Tổng hợp ứng dụng chỉnh sửa video trên điện thoại, phần mềm edit video trên điện thoại mạnh mẽ

Những điều chủ tịch Hồ Chí Minh đã cho thấy và nhấn mạnh phải “sửa đổi” trong thành tích “Sửa đổi lối làm cho việc” dù đã từng qua 70 năm nhưng vẫn còn vẹn nguyên rất nhiều giá trị sâu sắc, độc nhất vô nhị là sự việc tu dưỡng đạo đức nghề nghiệp của đội ngũ cán bộ, đảng viên.