mọi người một nhỏ đường, nhưng tuyến đường nào em cũng nên cố gắng. Em vẫn chẳng lúc nào thành công nếu em không học tập tử tế, học nơi đâu cũng là học tập cả, cùng trường đời chính là trường Đại học lớn nhất cho em.

Những ngày hôm qua em luôn trong trạng thái lo ngại hồi hộp, ngóng ngày vinh danh bảng vàng đền đáp 12 năm dùi mài gớm sử. Rồi khoảng đó cũng đến, nhưng… tác dụng lại không như em mong. Em trượt đại học.Bạn vẫn xem: Trượt đại học đừng đánh mất niềm tin em nhé
Em của chị chắc chắn là đang rất hối tiếc và bi hùng lòng lắm, vai trung phong trạng em mang 1 màu xám đục và toàn bộ đắng ngắt như ly café không mặt đường đúng không? Em đang thấy chẳng còn điều gì tồi tệ hơn, em dằn vặt, cực khổ vì phụ lòng đa số người, phụ cả tin tưởng của thiết yếu mình. Đừng thắc mắc lý do chị hiểu cảm hứng của em cho thế, bởi đơn giản dễ dàng chị cũng từng trượt đh như em vậy.Ngày em òa khóc nức nở: “em trượt rồi chị ơi.”, nhìn khuôn mặt đẫm lệ kia, nhìn ánh mắt thất thần tê chị thấy bản thân của ngày xưa, sao mà lại thương em mang lại thế. Ôm em vào lòng nhỏ dại nhẹ: “không sao đâu em, đa số chuyện rồi đang ổn cả thôi.” Em càng nức nở. Chị biết vấp xẻ đầu đời đã có tác dụng em gần như kiệt sức tuy thế em à, để chị nói em nghe, đại học chưa phải là tất cả đâu em.Em có biết xung quanh kia bao nhiêu người chẳng tốt nghiệp đại học vẫn lo được cuộc sống thường ngày đủ đầy?
Không yêu cầu chị đã cổ súy cho câu hỏi không yêu cầu học đại học, mà lại chị muốn xác minh đại học không hẳn con đường duy nhất để thành công. Thành công không đưa ra quyết định bằng việc em phi vào trường đại học thế nào mà là em vẫn ra trường ra sao. Cuộc sống thường ngày này hà khắc lắm, cụ tấm bằng đh trên tay cơ mà không đáp ứng được yêu thương cầu công việc rồi cũng trở thành đào thải thôi em.

Bạn đang xem: Trượt đại học đừng đánh mất niềm tin em nhé


*
*

trụ sở hà nội

Tầng 21, tòa công ty Center Building, Hapulico Complex, hàng đầu Nguyễn Huy Tưởng, p. Thanh Xuân Trung, quận Thanh Xuân, Hà Nội.Điện thoại: 024 7309 5555, vật dụng lẻ 370.

xem bản đồ

trụ sở tp.hồ chí minh

Tầng 4 Tòa công ty 123, 123 Võ Văn Tần, phường 6, quận 3, Tp. HCMĐiện thoại: 028. 7307 7979

xem bản đồ

Tầng 17, 19, 20, 21 Tòa đơn vị Center Building - Hapulico Complex, tiên phong hàng đầu Nguyễn Huy Tưởng, Thanh Xuân, Hà Nội.

Giấy phép tùy chỉnh trang thông tin điện tử tổng hòa hợp trên mạng số 2215/GP-TTĐT vì Sở tin tức và Truyền thông hà nội thủ đô cấp ngày 10 tháng bốn năm 2019


*

*

*

*

Đoạn băng ghi âm sự thật ( Kỳ án ánh trăng, phần 33 )

Blog Radio - Em thân mến! vày đó là cuộc sống, em hãy dũng mãnh lên – đây chỉ với thất bại quãng đời đầu thôi, em hãy trẻ trung và tràn trề sức khỏe đối diện và vượt qua nó! bởi vì sau này cuộc sống còn nhiều thử thách và vấp váp lớn chưa dừng lại ở đó rất những nhưng người ta vẫn bắt buộc vượt qua nó để trưởng thành và cứng cáp và… nhằm biết, bản thân còn có thể vượt qua rất không ít khó khăn trên đường đời. Một mai nhất quyết sẽ có những lúc nhìn lại em hy vọng nói lời âm thầm cám ơn cuộc sống, cám ơn gần như thất bại!Chỉ nên em giữ lại một ý thức và biết rằng,em không thể cô đơn trong những thất bại của mình, vẫn còn tương đối nhiều người đon đả ở bên em tôi! Blog Radio 246 như món vàng nhỏ, lời share gửi tới các thí sinh rủi ro mắn trượt đại học trong kỳ thi vừa qua. Mặt em còn không hề ít người thân dành tinh thần cho ta thì tại sao ta không dành tinh thần cho bản thân một lần nữa?

Nhẹ bay như bong bóng...

Viết khuyến mãi ngay chính tôi

Rớt đại học!

Cuộc sống quả thực không thuận lợi gì khi ba từ ấy xẩy ra trong đời. Và thật tồi tàn khi nó lại chọn thiết yếu tôi cơ mà rơi...

Cái đêm tối ấy lúc tôi tắt đèn định đi ngủ thì Hải điện thoại tư vấn báo có điểm thi, tôi hất tung cái chăn sẽ nằm trên bạn mình vội vàng bật cái PC vừa tắt từ thời điểm cách đây không lâu. Vào dân trí gõ 3 từ bỏ Nguyễn Vân Anh, tôi giật mình vày điểm toán tôi tốt hơn ước ao đợi với càng lag mình rộng khi tôi xếp sản phẩm công nghệ 2400 trong lúc chỉ tiêu trường là 2000. Đó là chưa kể tới điểm cộng mà lại tôi đã đạt được cộng điểm làm sao đâu. Tôi bàng hoàng, mọi thứ cảm hứng trộn lẫn vào nhau, tấn công đố nhau, cộng hưởng nhau làm tôi đau nhói. Tưởng như 1 ai vô tình bóp nát trái tim tôi mà thực ra chỉ có chủ yếu tôi sẽ bóp nó.

23h, tôi đau!

1 năm cố gắng không mệt nhọc mỏi, hồ hết giờ học tập liên tục trong số những tháng không chấm dứt nghỉ hình như lấy đi vớ cả sức lực của một đứa 18 như tôi. Tôi đã nỗ lực hết sức do tôi quyết vai trung phong hết mìnhnhưng nguyên nhân mọi trang bị lại không được thường đáp xứng đáng? tại sao mọi thứ xảy ra không theo 1 trình tự ngắn gọn xúc tích nào cả? Tôi rớt. Ừ, tôi rớt rồi. Tôi phải nhìn thấy với hầu hết người, với mọi thứ thế nào đây?...

Thứ cảm giác đang tung trong tôi lúc này chỉ còn lại duy độc nhất 1 vị… Đắng! Đắng ngắt như tách bóc cafe không đường và không đá.

Bất giác điện thoại cảm ứng rung... Là Thư - đứa bạn thân nhất của tớ suốt quãng đời học sinh. Tôi giơ tay định chùi vội làn nước mắt vẫn lăn trên má, nhưng mà tôi vẫn chưa khóc thì mang gì chùi. Nhấc đồ vật với giọng thông thường nhất bao gồm thể:

- Thư à! Tớ đây, sao điện thoại tư vấn vào ban đêm khuya vậy - lòng tôi âm ỉ chỉ chực rã máu...

- Anh ơi, tớ đậu rồi. Mừng vượt đi mất! Cậu là người thứ nhất tớ cung cấp tin này đấy - Thư tíu tít, giọng xen lẫn 1 nụ cười lớn.

- Ừ, chúc mừng cậu nghen - tôi vẫn đang cầm bình tĩnh.

- Mà bên cạnh đó trường cậu chưa công bố điểm thi nên không? lâu nhỉ! À mai rủ thêm Hải rồi bộ cha tụi mình đi ăn bánh kẹp đi, tớ bao - sự mừng cuống lan truyền, căng mọng trong từng câu chữ của Thư.

- Ừ! Thôi tớ đang ảm đạm ngủ, mai gặp.

Tôi húi máy, gập người xuống, nước mắt ban đầu lăn dài. Tôi khóc! cắm môi lại nấc tự cái bởi vì tôi không muốn ba bà mẹ tôi biết. Các chuyện vẫn trượt thoát khỏi tầm điều hành và kiểm soát của tôi. Những giấc mơ về 1 giảng đường tắt nghẽn trong cổ họng. Chưa bao giờ có 1 ai kia nói tôi rớt và thiết yếu tôi cũng từ bỏ nói với mình như vậy. Vậy mà...

Khi tôi mệt nhọc mỏi, lúc trong chính tôi đã giằng xé thì Hải gọi. Chắc rằng giờ Hải sẽ biết tôi rớt mà lại không, biết trước cả tôi nữa kia. Tôi với Hải thi thuộc trường mà. Tôi lại gạt những làn nước đang lả chả rơi bên trên mặt, bật nắp năng lượng điện thoại. Không để tôi kịp công bố Hải hỏi tôi, giọng không hề có chút yên ủi nào:

- Ổn chưa?!

- Ổn. Tớ thì lúc nào không ổn định - tôi nhả từng tự được quấn dưới lớp vỏ thản nhiên nặng nề phát hiện.

- Tớ đậu rồi - giọng Hải vẫn thông thường không chút cảm giác buồn tốt vui.

- Ừ, tớ biết. Cậu cùng Thư. Cả 2... Chúc mừng cậu - tôi ngập ngừng.

- Cậu khóc đi, Anh... - Hải xuống giọng - cậu chả trẻ trung và tràn trề sức khỏe như cậu nghĩ đâu - 1 giọng ấm, man mác buồn. Tôi cảm thấy được điều đó nhưng vẫn ngang bướng như cái giải pháp tôi thường xuyên thể hiện:

- Đừng nghĩ thế... Tớ ko yếu đuối... Tôi ngưng bặt rồi âm thầm lặng lẽ khóc... Từng giọt nước rơi xuống dìu dịu nhưng phiên bản thân này lại rất nặng trĩu nề.

Hải lặng lặng cho tới khi tôi lên tiếng:

- Thôi cậu ngủ đi. Ngày mai... Ừm... Tớ ko đến, cậu nói với Thư góp tớ.


Tôi bất ngờ đột ngột cúp máy. Và tắt nguồn... Tôi gọi mình nên 1 giấc ngủ lâu năm để đầy đủ dũng khí nói với cha mẹ. Rằng tôi đang rớt... Chả sao, tôi đồng ý điều đó vì có gượng ép nắm nào, có hoang đường thế nào thì ngày mai giỏi ngày mốt hay hầu hết ngày sau tôi cũng bắt buộc hiểu ra rằng tôi đã rớt. Nước mắt, thỉnh thoảng chỉ làm tín đồ ta yếu hèn lòng hơn mà lại thôi.Tôi cố gắng ngủ, nỗ lực đem phần đa kí ức ngày xưa để xua đi cái cảm hứng bại trận.

***

Ngày xưa ngô nghê và hồn nhiên. Ngày xưa, tôi nam tính mạnh mẽ trong cỗ áo dài. Ngày xưa, tôi và Hải tất cả cùng một giấc mơ đổi thay IT. Ngày xưa, tôi và Thư hay cùng đạp phổ biến trên 1 chiếc xe đạp đến ngôi trường dọc theo tuyến đường đầy lá lâm vào cảnh mùa thu. Tuyến đường với đều quán cóc cơ mà tụi phụ nữ rất thích, 1 con đường dài lắm ngã tía thường mỉm cười trước hầu hết trò điên khùng đuổi bắt nhau, cùng nhau đội mưa hát ngêu ngao của lũ học sinh tinh nghịch. Tuyến đường ấy giờ xa xôi lắm rồi, xa xăm như mẫu cách tín đồ ta cố gọi quá khứ về…

Và thời trước tôi cùng Thư gặp gỡ Hải, lần trước tiên tại té ba, lúc trời bắt đầu rơi phần đa hạt đầu tiên của mùa đông. Tôi phát hiện hình hình ảnh 1 nam giới ngố vẫn ngẩng mặt lên chầu trời lấp liếm từng giọt nước thai bĩnh đã rơi, ngêu nghêu hát holding back the tears bởi thứ music la la, để rồi bước đầu 1 cảm tình ngốc xít tuổi học trò… Thích đối chọi phương! ham mê đâu độc nhất thiết là buộc phải nói ra thì cậu mới hiểu, Hải nhỉ? Nhưng tất cả phải bởi vậy mà nhiều lần cậu có tác dụng trái tim tớ đau buốt? là khi cậu xuất sắc bụng chìa cây cho dù về phía tớ, bảo tớ bít mưa về kẻo cảm lạnh để cậu với Thư cùng nhau đi dưới trận mưa rào nhoáng qua. Là khi cậu điện thoại tư vấn điện rủ tớ đi ăn uống kem dẫu vậy nhớ “phải dắt Thư đi cùng nhé!”. Cũng là lúc cậu không chịu giải câu hỏi cho tớ, cứ 1 mực xác minh bài đó dễ mà lại cậu luôn luôn làm toàn bộ bài toán Thư thấy khó.

***

Và còn bao nhiêu cái đôi khi như vậy nhỉ?! Tớ không nhớ nữa, tất cả lẽ bây chừ tớ sẽ bận khóc Hải à.

Nước mắt lại đến… có lẽ, tôi ganh tị cùng với Thư… Mà cũng có lẽ, tôi vẫn tự yêu mến hại chính mình…

Cứ thế, tôi ngủ thiếp đi… vài ba lần trong tối giật mình tỉnh giấc, lại khóc. Rồi lại ngủ…


Hôm sau, khi tôi tỉnh giấc là khi mẹ nhiệt tình an ủi tôi. Báo đang đăng danh sách thí sinh thi điểm cao và không có tên tôi… Tôi xấu hổ, trùm kín đáo chăn hồng. Mẹ lặng lẽ âm thầm ngồi kia như chừa sẵn mang lại tôi 1 cõi lòng để tôi chui tọt vào trong. Chị em tôi lúc nào cũng hiền hậu đến vậy. Tuy vậy tôi bướng bỉnh chối từ trong tâm thức ấy… Khi đủ dũng cảm, tôi ngồi trực tiếp dậy mỉm cười với chị em 1 nụ cười méo mó với xấu xí nhất, tuy nhiên lòng tôi nó man mác buồn. Tình thương là vô tận nhưng không bao giờ thừa thãi cả.

Tôi ngồi vô trong bàn ăn, với tay lấy thìa định múc vào chén cháo lỏng nóng bức mẹ thổi nấu nhưng ba tôi ngẫu nhiên nhìn tôi, lộ 1 vẻ bế tắc rõ rệt:

- Đó là toàn bộ quyết chổ chính giữa của bé sao?! – đôi mắt nhìn chiếu thẳng qua trái tim lẹo vá sẽ hổn hểnh trên ngực tôi. Để rồi đều mảnh vá vơi vãi mọi nơi, trái tim tôi không còn là 1 khối nữa. Nó vỡ vạc ra trong câu nói có phần hờ hững, có phần trách móc kia. Tôi thả thìa, chạy ào lên phòng và khóc… Nước mắt giàn dụa. Tôi hẳn trông thê thảm lắm! cha cố ý xuất xắc vô tình cứa sâu vào nỗi nhức của tôi? Mà dù cho có thuộc tuýp nào đi chăng nữa, tôi cũng không trách ba, bao gồm chăng tôi chỉ trách chủ yếu mình mà thôi. Mang cho bà bầu tôi gõ cửa ngõ liên hồi, tôi vẫn chấp nhận cho tôi một mình. Tôi được bình yên vào tầm này. Rứa lên, Vân Anh à! Tôi từ bỏ nhủ với thiết yếu mình.

Mãi cho chiều, khi hầu hết thứ ổn định thỏa hơn trong mình, tôi mở cửa sổ. Ngước đôi mắt lên chú ý màn mưa đã giăng, hát ngêu ngao holding back the tears theo cái biện pháp của Hải. Thanh thản rộng nhiều, khôn xiết nhiều.

“Khi ta stress đừng bắt bạn dạng thân ta nên gồng lên chịu đựng đựng, ta cứ mang lại ta được cẩn trọng và rồi phần lớn chuyện đang qua nhanh thôi” - Câu cửa ngõ miệng của chị ý tôi – tôi lưu giữ về nó cùng mĩm cười cợt nhẹ. Từ khi nào sự thảm bại biết giá tốt trị của nó? hợp lý đó là khi ta cứ đi trên tuyến phố mà ta lựa chọn? Tôi sẽ thi lại. Một năm cho mong mơ biến hóa IT. 1 năm thì gồm là bao. Dẫu vậy quả thật, tôi vẫn còn đấy chưa thôi xót xa. Thua trận này nó cay đắng quá! Nó như 1 hạt mầm giết chết sự tự tin tôi nỗ lực ươm trong cả 1 ngày… Tôi ngắm nhìn mưa cùng cũng khóc. Ừ, nước đôi mắt đâu có cớ để xong lại… Thực sự, tôi bi ai nhiều lắm. Nỗi bi thảm ấy xa xôi lắm…

***

Mẹ gõ cửa điện thoại tư vấn tôi xuống ăn tối. Tiếng mẹ dịu và nóng tựa 1 tâm hồn rộng và sâu. Tôi mở cửa, không kìm lòng lại, ôm bà mẹ khóc nức nở. Khoảnh khắc ấy, người mẹ im lặng. Rồi khi tôi phì cười, đầy đủ dũng khí để đối diện với ba, mẹ xoa đầu trách tôi khờ. Tiếng người mẹ nói êm ả làm tôi khoan thai hơn. Tôi xuống bếp. Và…ba tôi sinh sống đó. Ba không nói nhưng góc nhìn ba không hề thoải mái tẹo nào. Ánh mắt ấy có tác dụng tôi sợ…Cho đến về sau tôi bắt đầu hiểu, bố làm vậy do ba hy vọng tôi mạnh bạo hơn mà đối diện với cuộc sống, quan trọng hơn là đối lập với thất bại. Tình cảm đôi lúc không được thể hiện ra bên ngoài nhưng nó âm ỉ với sẽ cháy bùng lên lúc nào cần đến. Cảm ơn cha tôi nhé!

Gia đình vẫn là 1 trong điểm tựa quan trọng trong cuộc sống. “Có gì đâu em. Vị đó là cuộc sống. Can đảm lên”- loại sms của chị ý tôi, tôi vẫn lưu trong máy cùng tôi vẫn lưu giữ hoài… Tin nhắn đầu tiên đến lúc tôi bật nguồn điện thoại. Sau đó, lời nhắn của Thư và Hải số đông lượt kéo đến. Tôi hiểu, tôi không hề cô đơn trên cách đường lồi lõm này. Nhưng, tôi không đủ tự tin để reply… Lại tắt nguồn…

Ngày hôm sau, Hải cùng Thư cho nhà. Tôi không chạm mặt vì vì sao tôi cần yên tĩnh… cả 2 về trong ánh nhìn buồn… Tôi nhìn qua khung cửa ngõ sổ. Cuộc sống đời thường là vậy, không tồn tại gì toàn diện cả. Nếu như 2 miếng tuyệt đối hoàn hảo thì miếng ở đầu cuối sẽ vỡ với không hoàn hảo.

Những hôm sau đó, tôi cố gắng thu dọn hầu như thứ. Tôi loay hoay trong căn phòng nhỏ mãi, để cuối cùng quyết định túi ba lô về quê refresh lại các thứ.


Mẹ tiễn tôi cho bến tàu, tía thì vẫn cứng ngắc chọn cách đi làm. 1 chuyến hành trình vội trong tương đối sương sớm giá lẽo…Tôi ôm mẹ, nấc lên 2 trường đoản cú xin lỗi rồi gấp vã lên tàu. Ngồi toa 2, ghế 5. Tôi dựa bản thân nhìn hai con mắt buồn của mẹ. Nước mắt lăn dài…

Haizzz!!! –tiếng Thư vang lên từ sản phẩm ghế trước, nó nói nhanh:

-Cho tớ đi với nhé! –cười tươi rói.

Rồi kề bên Hải kéo mũ bịt kín mặt:

-Cả tớ nữa.

Tôi ngẩn ngơ. Rồi đâu đó, giờ đồng hồ hát la lá theo bài hát xưa cũ vang lên… Tôi bình thản nhìn Thư, xoay sang chau mày chú ý Hải. Hải đẩy mũ lên, khẽ quan sát tôi, giọng trầm:

-Ba cậu cho lũ tớ biết về chuyến du ngoạn này. Và tất nhiên chả ai bỏ cậu thời gian này, ngây ngô ạh! Cậu ta mĩm cười…

-Ừ. Cậu tạo cho mọi người băn khoăn lo lắng nhiều rồi đấy. Nhất là cái người cậu phù hợp í –Thư quay bạn xuống, vẻ lo lắng dãn ra cùng cười khẽ đầy ẩn ý.

Tôi nghiêng tín đồ ngã nguồn vào tấm kiếng cửa ngõ sổ, nhìn chiếc mặt đỏ của cậu ấy đã phản chiếu trên kiếng. Rồi tăng mạnh cánh cửa sang 1 bên. Gió lùa vào, đuối rượi… Ngọn gió của mau chóng mai thanh tịnh. Bay trên gần như cánh lúa đang xẻ màu xoàn nhạt. Phía xa xa, vầng đỏ chói đã từ từ bỏ nhích những bước đi nhẹ nhàng cùng uyển gửi lên nền trời trong vắt. Bình minh đến an toàn lạ… mọi thứ vẫn tuyệt theo 1 nghĩa nào đó khi ta thất bại, chỉ bao gồm điều ta gồm kịp nhấn ra hay không mà thôi.

Tôi mở máy. Gọi cho mẹ, cho chị với cả mang đến ba, thông báo rằng tôi đang niềm hạnh phúc và tôi vẫn thi lại. Ba thở lâu năm nhắc tôi nên sống cùng với niềm tin, bà mẹ cười vẫn bảo tôi khờ bởi mẹ luôn luôn tin tôi. Với chị, chị mắng tôi 1 trận vày làm người khác lo lắng. Tôi mỉm cười nhẹ, để mái tóc bay trong gió. Tôi biết Thư cũng đang cười…

-Đóng cửa ngõ vào, cậu biết là tớ đang tí hon không? mà lại nếu có dựa đầu thì phụ thuộc vào vai tớ trên đây này - Hải nói cùng với khuôn phương diện đỏ bừng đến khó tả. Tôi chỉ biết cười cợt trừ, đóng góp của lại. Ở hàng ghế trên, Thư nhấp lên xuống đầu, giả vờ ho.

Tôi mỉm cười tươi rói, uống chai nước lọc…

Mọi chuyện bất chợt bay biến. Tương tự 1 sạn bong bóng nước nhè nhẹ bay lên rất cao vậy…

Truyện ngắn của Di Thu


Nhóc ơi… anh cũng từng trượt đại học

Blog Việt - Đừng bi lụy nữa nhé nhóc, anh cũng từng thi trượt đại học. Nhưng anh mong mỏi nhóc biết một điều trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được thôi ráng gắng, do con tín đồ sinh ra là để nỗ lực và hướng xem xét và hành động của bản thân mình đến đông đảo điều tươi sáng, giỏi đẹp. Mỗi lần thất bại anh đều cứng cáp và mạnh khỏe hơn, anh sẽ hối hả gạt bỏ những bi hùng phiền vào kỷ niệm, xốc lại hành trang chuẩn bị cho một cuộc "chiến đấu" new với ý chí cùng quyết trọng điểm gấp bội. Anh biết nhóc đã và đang dẹp bỏ những ưu phiền để sẵn sàng cho một hành trình mới, đoạt được khó khăn demo thách. Lạc quan và khỏe khoắn lên nha nhóc!

Có nhiều cơ hội khác vẫn ở phía trước, đại học chưa phải là con đường duy nhất, càng không phải cứ học đh xong, sự nghiệp của bản thân sẽ công thành danh toại. Hồi bé, anh cũng đều có những xem xét giống các em bây giờ, thi trượt nên buồn chán và nhận định rằng mình thật vô dụng…

Nhóc chú ý một điều nhé, đâu phải lúc nào cũng học ngừng đại học là dĩ nhiên kiếm được việc làm nhằm ổn định cuộc sống đời thường đâu. Những thử thách sau khi giỏi nghiệp ra trường kiếm việc làm new đáng ngại. Bây giờ có khôn cùng nhiều cả nhà tốt nghiệp đại học, tuy vậy vẫn ko thể kiếm được việc làm mang đến thu nhập ổn định định.

Khi cạnh tranh với phần nhiều khó khăn thử thách thay vì đối đầu và cạnh tranh trực tiếp, rỡ có thể tránh mặt và đi vòng, tìm đa số yếu điểm của khó khăn mà "giải quyết". Ví dụ, cửa vào đh một phương pháp trực diện siêu hẹp, thay vày việc cố gắng thi đỗ bằng mọi giá trong khi sức lực mình gồm hạn, nhãi hãy vứt một chút thời gian để đi vòng bằng phương pháp học trung cấp, cao đẳng rồi liên thông lên đại học, kia cũng là một trong những sự lựa chọn thông minh.

Bằng giỏi nghiệp đại học không hẳn để trang trí, càng chưa phải là cái gì to tát để xác định giá trị của nhỏ người. Có rất nhiều người giỏi nghiệp đại học ra trường đang không đáp ứng được yêu mong của công việc, theo lẽ tự nhiên họ cũng trở thành đào thải nếu như không thường xuyên cố gắng. Chính vì vậy các em đừng quá thần tượng những người dân đang ngồi bên trên giảng mặt đường đại học, họ là những người tốt nhưng cuộc sống đời thường và thành công của con tình nhân cầu không chỉ giỏi là đủ.

Đừng tấn công mất niềm tin nha nhóc, cố gắng lên và để ý đến tích cực lên nào. Đừng để những khó khăn tạm thời, đánh gục một cách dễ dàng, anh biết những em là những "chiến binh" can trường cùng dũng cảm. Chúc những em táo bạo khỏe, suôn sẻ !

• Blog Lê Sỹ Hào

Để những câu chuyện và chổ chính giữa sự, làm phản hồi của người sử dụng đến với những thính trả của Blog Radio cũng như các chuyên mụcđặc nhan sắc khác của Blog Việt với Nhạc Việt
Plusbạn nhớ là duy nhất showroom email blogviet

*

*

18 tuổi, trượt đại học ( thủ thỉ 182)


*

Gặp lại tình cũ ( người vợ hoàng tin đồn, Phần 18)


*

Pippi không muốn Lớn lên ( Pippi tất dài , phần cuối)


*

Đoạn băng ghi âm thực sự ( Kỳ án ánh trăng, phần 33 )


Blog Radio - Em thân mến! do đó là cuộc sống, em hãy gan góc lên – đây chỉ là thất bại đầu tiên thôi, em hãy mạnh mẽ đối diện với vượt qua nó! vì chưng sau này cuộc sống còn nhiều thách thức và vấp váp lớn không dừng lại ở đó rất những nhưng tín đồ ta vẫn yêu cầu vượt qua nó để trưởng thành và… để biết, mình còn rất có thể vượt qua rất rất nhiều khó khăn trên đường đời. Một mai khăng khăng sẽ có những lúc nhìn lại em mong muốn nói lời âm thầm cám ơn cuộc sống, cám ơn hồ hết thất bại!Chỉ buộc phải em giữ lại một ý thức và biết rằng,em không hề cô đơn trong số những thất bại của mình, vẫn còn không ít người đon đả ở bên em tôi! Blog Radio 246 như món quà nhỏ, lời share gửi tới các thí sinh rủi ro mắn trượt đại học trong kỳ thi vừa qua. Bên em còn không hề ít người thân dành lòng tin cho ta thì lý do ta ko dành lòng tin cho bản thân một lần nữa?

*

Nhẹ bay như bong bóng...

Viết khuyến mãi ngay chính tôi

Rớt đại học!

Cuộc sống quả tình không thuận lợi gì khi tía từ ấy xẩy ra trong đời. Cùng thật tệ hại khi nó lại chọn chủ yếu tôi cơ mà rơi...

Cái đêm tối ấy khi tôi tắt đèn định đi ngủ thì Hải điện thoại tư vấn báo bao gồm điểm thi, tôi hất tung cái chăn vẫn nằm trên fan mình vội vàng vàng nhảy cái PC vừa tắt từ thời điểm cách đây không lâu. Vào dân trí gõ 3 tự Nguyễn Vân Anh, tôi đơ mình do điểm toán tôi rẻ hơn ước ao đợi cùng càng đơ mình hơn khi tôi xếp đồ vật 2400 trong lúc chỉ tiêu ngôi trường là 2000. Đó là chưa kể đến điểm cộng nhưng mà tôi đã đạt được cộng điểm nào đâu. Tôi bàng hoàng, rất nhiều thứ cảm xúc trộn lẫn vào nhau, đánh đố nhau, cộng hưởng nhau làm cho tôi nhức nhói. Tưởng như một ai vô tình bóp nát trái tim tôi mà thực ra chỉ có chính tôi vẫn bóp nó.

23h, tôi đau!

1 năm cố gắng nỗ lực không mệt nhọc mỏi, phần đa giờ học liên tục trong số những tháng không hoàn thành nghỉ hình như lấy đi vớ cả sức lực lao động của một đứa 18 như tôi. Tôi đã cố gắng hết sức vị tôi quyết trung khu hết mìnhnhưng lý do mọi thứ lại ko được đền đáp xứng đáng? nguyên nhân mọi thiết bị xảy ra không áp theo 1 trình tự logic nào cả? Tôi rớt. Ừ, tôi rớt rồi. Tôi phải nhìn thấy với rất nhiều người, với mọi thứ thế nào đây?...

Thứ xúc cảm đang tan trong tôi lúc này chỉ sót lại duy độc nhất 1 vị… Đắng! Đắng ngắt như tách cafe không mặt đường và ko đá.

Bất giác điện thoại cảm ứng thông minh rung... Là Thư - thằng bạn thân nhất của mình suốt quãng đời học tập sinh. Tôi giơ tay định chùi vội làn nước mắt đã lăn bên trên má, tuy nhiên tôi vẫn không khóc thì rước gì chùi. Nhấc thiết bị với giọng thông thường nhất có thể:

- Thư à! Tớ đây, sao gọi vào đêm hôm khuya vậy - lòng tôi âm ỉ chỉ chực tan máu...

- Anh ơi, tớ đậu rồi. Mừng vượt đi mất! Cậu là người trước tiên tớ tin báo này đấy - Thư tíu tít, giọng xen lẫn 1 nụ cười lớn.

- Ừ, chúc mừng cậu nghen - tôi vẫn đang núm bình tĩnh.

- Mà trong khi trường cậu chưa ra mắt điểm thi buộc phải không? lâu nhỉ! À mai rủ thêm Hải rồi bộ ba tụi bản thân đi nạp năng lượng bánh kẹp đi, tớ bao - sự hoan lạc lan truyền, căng mọng trong từng văn bản của Thư.

- Ừ! Thôi tớ đang ai oán ngủ, mai gặp.

Tôi húi máy, gập người xuống, nước mắt ban đầu lăn dài. Tôi khóc! gặm môi lại nấc trường đoản cú cái bởi tôi không muốn ba chị em tôi biết. Gần như chuyện sẽ trượt thoát ra khỏi tầm kiểm soát và điều hành của tôi. Phần lớn giấc mơ về 1 giảng mặt đường tắt nghẽn vào cổ họng. Chưa lúc nào có 1 ai kia nói tôi rớt và thiết yếu tôi cũng tự nói với mình như vậy. Vậy mà...

Khi tôi mệt mỏi, khi trong thiết yếu tôi vẫn giằng xé thì Hải gọi. Có lẽ giờ Hải đang biết tôi rớt mà không, biết trước cả tôi nữa kia. Tôi với Hải thi thuộc trường mà. Tôi lại gạt những dòng nước đang lả chả rơi trên mặt, nhảy nắp điện thoại. Không để tôi kịp lên tiếng Hải hỏi tôi, giọng không hề có chút yên ủi nào:

- Ổn chưa?!

- Ổn. Tớ thì bao giờ không ổn định - tôi nhả từng tự được bọc dưới lớp vỏ thản nhiên cực nhọc phát hiện.

- Tớ đậu rồi - giọng Hải vẫn bình thường không chút cảm giác buồn tốt vui.

- Ừ, tớ biết. Cậu với Thư. Cả 2... Chúc mừng cậu - tôi ngập ngừng.

- Cậu khóc đi, Anh... - Hải xuống giọng - cậu chả trẻ trung và tràn đầy năng lượng như cậu nghĩ về đâu - 1 giọng ấm, man mác buồn. Tôi cảm nhận được điều đó nhưng vẫn bướng bỉnh như cái phương pháp tôi thường thể hiện:

- Đừng nghĩ thế... Tớ ko yếu đuối... Tôi dừng bặt rồi lặng lẽ khóc... Từng giọt nước rơi xuống nhẹ nhàng nhưng bản thân nó lại rất nặng nề.

Hải yên ổn lặng cho đến khi tôi lên tiếng:

- Thôi cậu ngủ đi. Ngày mai... Ừm... Tớ không đến, cậu nói với Thư góp tớ.

*

Tôi bất ngờ cúp máy. Với tắt nguồn... Tôi đọc mình bắt buộc 1 giấc ngủ nhiều năm để đầy đủ dũng khí nói với bố mẹ. Rằng tôi sẽ rớt... Chả sao, tôi chấp nhận điều đó vì gồm gượng ép vắt nào, có hoang đường vậy nào thì ngày mai hay ngày kiểu mốt hay hầu như ngày sau tôi cũng đề xuất hiểu ra rằng mình đã rớt. Nước mắt, nhiều khi chỉ làm tín đồ ta yếu đuối lòng hơn nhưng mà thôi.Tôi cố gắng ngủ, nỗ lực đem rất nhiều kí ức rất lâu rồi để xua đi cái cảm xúc bại trận.

***

Ngày xưa ngô nghê với hồn nhiên. Ngày xưa, tôi nam tính mạnh mẽ trong cỗ áo dài. Ngày xưa, tôi cùng Hải gồm cùng một giấc mơ biến đổi IT. Ngày xưa, tôi cùng Thư hay thuộc đạp bình thường trên 1 chiếc xe đạp đến trường dọc theo con phố đầy lá rơi vào tình thế mùa thu. Con đường với đa số quán cóc mà lại tụi con gái rất thích, 1 tuyến đường dài lắm ngã ba thường mỉm mỉm cười trước đông đảo trò điên khùng xua đuổi bắt nhau, cùng nhau đội mưa hát ngêu ngao của lũ học sinh tinh nghịch. Con đường ấy tiếng xa xôi lắm rồi, xa tít như chiếc cách tín đồ ta cố hotline quá khứ về…

Và thời trước tôi cùng Thư chạm chán Hải, lần đầu tiên tại bổ ba, khi trời bắt đầu rơi phần nhiều hạt thứ nhất của mùa đông. Tôi bắt gặp hình hình ảnh 1 phái mạnh ngố đang ngẩng mặt lên trời lấp liếm từng giọt nước thai bĩnh đã rơi, ngêu nghêu hát holding back the tears bằng thứ âm nhạc la la, nhằm rồi bước đầu 1 tình yêu ngốc xít tuổi học trò… Thích đối kháng phương! mê thích đâu nhất thiết là bắt buộc nói ra thì cậu new hiểu, Hải nhỉ? Nhưng tất cả phải vị vậy mà những lần cậu làm trái tim tớ nhức buốt? là lúc cậu xuất sắc bụng chìa cây mặc dù về phía tớ, bảo tớ che mưa về kẻo cảm lạnh để cậu với Thư với mọi người trong nhà đi dưới trận mưa rào loáng qua. Là lúc cậu gọi điện rủ tớ đi nạp năng lượng kem nhưng mà nhớ “phải dắt Thư đi cùng nhé!”. Cũng là lúc cậu không chịu đựng giải bài toán cho tớ, cứ 1 mực xác minh bài đó dễ dẫu vậy cậu luôn luôn làm toàn bộ bài toán Thư thấy khó.

***

Và còn từng nào cái đôi lúc như vậy nhỉ?! Tớ ko nhớ nữa, gồm lẽ bây chừ tớ đã bận khóc Hải à.

Nước mắt lại đến… gồm lẽ, tôi ghen tị cùng với Thư… Mà cũng đều có lẽ, tôi vẫn tự mến hại thiết yếu mình…

Cứ thế, tôi ngủ thiếp đi… vài lần trong tối giật mình tỉnh giấc, lại khóc. Rồi lại ngủ…

*

Hôm sau, lúc tôi thức giấc giấc là lúc mẹ đon đả an ủi tôi. Báo sẽ đăng list thí sinh thi điểm cao và không có tên tôi… Tôi xấu hổ, trùm bí mật chăn hồng. Mẹ âm thầm ngồi kia như chừa sẵn mang đến tôi 1 cõi lòng nhằm tôi chui tọt vào trong. Bà bầu tôi lúc nào cũng hiền đức đến vậy. Dẫu vậy tôi bướng bỉnh chối từ cõi lòng ấy… Khi đầy đủ dũng cảm, tôi ngồi trực tiếp dậy cười với bà mẹ 1 niềm vui méo mó cùng xấu xí nhất, dẫu vậy lòng tôi nó man mác buồn. Tình thân là vô tận mà lại không bao giờ thừa thãi cả.

Tôi ngồi vô trong bàn ăn, với tay đem thìa định múc vào bát cháo lỏng nóng hổi mẹ nấu nhưng ba tôi thốt nhiên nhìn tôi, lộ 1 vẻ bế tắc rõ rệt:

- Đó là tất cả quyết trung ương của nhỏ sao?! – đôi mắt nhìn chiếu thẳng qua trái tim lẹo vá vẫn hổn hểnh trên ngực tôi. Để rồi hầu hết mảnh vá vơi vãi mọi nơi, trái tim tôi không thể là 1 khối nữa. Nó vỡ vạc ra vào câu nói bao gồm phần hờ hững, bao gồm phần trách móc kia. Tôi thả thìa, chạy ào lên phòng cùng khóc… Nước mắt giàn dụa. Tôi hẳn trông thê thảm lắm! bố cố ý giỏi vô tình cứa sâu vào nỗi đau của tôi? Mà dù cho có thuộc tuýp như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không trách ba, bao gồm chăng tôi chỉ trách bao gồm mình mà lại thôi. Mang cho bà mẹ tôi gõ cửa ngõ liên hồi, tôi vẫn chấp nhận cho tôi một mình. Tôi được bình yên vào tầm này. Nỗ lực lên, Vân Anh à! Tôi tự nhủ với thiết yếu mình.

Mãi cho chiều, khi phần nhiều thứ ổn thỏa hơn trong mình, tôi open sổ. Ngước đôi mắt lên chú ý màn mưa đang giăng, hát ngêu nghêu holding back the tears theo cái phương pháp của Hải. Thanh thản rộng nhiều, khôn cùng nhiều.

“Khi ta căng thẳng mệt mỏi đừng bắt bạn dạng thân ta buộc phải gồng lên chịu đựng, ta cứ cho ta được an ninh và rồi phần đông chuyện đã qua nhanh thôi” - Câu cửa miệng của chị ý tôi – tôi lưu giữ về nó với mĩm mỉm cười nhẹ. Từ bao giờ sự thua biết được giá trị của nó? phải chăng đó là khi ta cứ đi trên tuyến phố mà ta lựa chọn? Tôi đang thi lại. Một năm cho ước mơ trở thành IT. Một năm thì gồm là bao. Tuy nhiên quả thật, tôi vẫn còn chưa thôi xót xa. Thảm bại này nó cay đắng quá! Nó như 1 hạt mầm giết chết sự tự tín tôi cố gắng ươm trong cả 1 ngày… Tôi ngắm nhìn và thưởng thức mưa với cũng khóc. Ừ, nước đôi mắt đâu tất cả cớ để chấm dứt lại… Thực sự, tôi buồn nhiều lắm. Nỗi bi thiết ấy bóng gió lắm…

***

Mẹ gõ cửa điện thoại tư vấn tôi xuống ăn uống tối. Tiếng bà bầu dịu và ấm tựa 1 cõi lòng rộng cùng sâu. Tôi mở cửa, không kìm lòng lại, ôm người mẹ khóc nức nở. Giây khắc ấy, chị em im lặng. Rồi lúc tôi phì cười, đủ dũng khí để đối diện với ba, mẹ xoa đầu trách tôi khờ. Tiếng chị em nói nữ tính làm tôi thảnh thơi. Hơn. Tôi xuống bếp. Và…ba tôi nghỉ ngơi đó. Ba không nói nhưng ánh nhìn ba ko hề dễ chịu tẹo nào. Ánh đôi mắt ấy làm cho tôi sợ…Cho đến sau đây tôi new hiểu, tía làm vậy bởi ba mong mỏi tôi khỏe mạnh hơn mà đối diện với cuộc sống, đặc trưng hơn là đối diện với thất bại. Tình cảm nhiều khi không được thể hiện ra bên ngoài nhưng nó âm ỉ cùng sẽ cháy bùng lên khi nào cần đến. Cảm ơn tía tôi nhé!

Gia đình vẫn là một trong điểm tựa cần thiết trong cuộc sống. “Có gì đâu em. Vì đó là cuộc sống. Can đảm lên”- dòng sms của chị ấy tôi, tôi vẫn lưu trong máy và tôi vẫn ghi nhớ hoài… Tin nhắn trước tiên đến lúc tôi khởi động điện thoại. Sau đó, lời nhắn của Thư với Hải số đông lượt kéo đến. Tôi hiểu, tôi không còn cô đơn trên bước đường lồi lõm này. Nhưng, tôi không được tự tin nhằm reply… Lại tắt nguồn…

Ngày hôm sau, Hải cùng Thư đến nhà. Tôi không gặp gỡ vì tại sao tôi đề nghị yên tĩnh… cả hai về trong ánh nhìn buồn… Tôi liếc qua khung cửa ngõ sổ. Cuộc sống đời thường là vậy, không tồn tại gì đầy đủ cả. Ví như 2 miếng tuyệt vời và hoàn hảo nhất thì miếng sau cùng sẽ vỡ và không hoàn hảo.

Những hôm sau đó, tôi cố gắng thu dọn gần như thứ. Tôi loay hoay vào căn phòng nhỏ dại mãi, để sau cùng quyết định túi balo về quê refresh lại đầy đủ thứ.

*

Mẹ tiễn tôi cho bến tàu, cha thì vẫn cứng nhắc chọn giải pháp đi làm. 1 chuyến đi vội trong hơi sương sớm giá buốt lẽo…Tôi ôm mẹ, nấc lên 2 từ bỏ xin lỗi rồi vội vàng vã lên tàu. Ngồi toa 2, ghế 5. Tôi dựa mình nhìn hai con mắt buồn của mẹ. Nước đôi mắt lăn dài…

Haizzz!!! –tiếng Thư vang lên từ sản phẩm ghế trước, nó nói nhanh:

-Cho tớ đi với nhé! –cười tươi rói.

Rồi sát bên Hải kéo mũ che kín mặt:

-Cả tớ nữa.

Tôi ngẩn ngơ. Rồi đâu đó, tiếng hát la lá theo bài xích hát xưa cũ vang lên… Tôi yên tâm nhìn Thư, xoay sang chau mày nhìn Hải. Hải đẩy mũ lên, khẽ chú ý tôi, giọng trầm:

-Ba cậu cho bầy tớ biết về chuyến đi này. Và tất yếu chả ai quăng quật cậu dịp này, đần ạh! Cậu ta mĩm cười…

-Ừ. Cậu tạo nên mọi người lo ngại nhiều rồi đấy. Duy nhất là cái bạn cậu phù hợp í –Thư quay fan xuống, vẻ lo ngại dãn ra với cười khẽ đầy ẩn ý.

Tôi nghiêng tín đồ ngã đầu vào tấm kiếng cửa sổ, nhìn loại mặt đỏ của cậu ấy đã phản chiếu bên trên kiếng. Rồi tăng nhanh cánh cửa sang một bên. Gió lùa vào, mát rượi… Ngọn gió của mau chóng mai thanh tịnh. Cất cánh trên hồ hết cánh lúa đang bổ màu kim cương nhạt. Phía xa xa, vầng đỏ chói đang từ từ bỏ nhích những bước đi nhẹ nhàng với uyển đưa lên nền trời trong vắt. Rạng đông đến an toàn lạ… đông đảo thứ vẫn hay theo 1 nghĩa nào đó khi ta thất bại, chỉ bao gồm điều ta có kịp dấn ra hay là không mà thôi.

Tôi mở máy. điện thoại tư vấn cho mẹ, đến chị và cả đến ba, thông tin rằng tôi đang niềm hạnh phúc và tôi đang thi lại. Ba thở lâu năm nhắc tôi yêu cầu sống cùng với niềm tin, bà mẹ cười vẫn bảo tôi khờ vày mẹ luôn luôn tin tôi. Và chị, chị mắng tôi 1 trận vì chưng làm tín đồ khác lo lắng. Tôi cười cợt nhẹ, để mái tóc cất cánh trong gió. Tôi biết Thư đang dần cười…

-Đóng cửa ngõ vào, cậu biết là tớ đang nhỏ không? mà lại nếu tất cả dựa đầu thì phụ thuộc vai tớ trên đây này - Hải nói với khuôn phương diện đỏ bừng đến khó tả. Tôi chỉ biết cười cợt trừ, đóng góp của lại. Ở mặt hàng ghế trên, Thư rung lắc đầu, vờ vịt ho.

Tôi cười cợt tươi rói, uống chai nước suối lọc…

Mọi chuyện đột nhiên bay biến. Kiểu như 1 bong bóng nước nhè vơi bay lên cao vậy…

Truyện ngắn của Di Thu

*

Nhóc ơi… anh cũng từng trượt đại học

Blog Việt - Đừng bi ai nữa nhé nhóc, anh cũng từng thi trượt đại học. Tuy vậy anh mong muốn nhóc biết một điều trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì cũng không được thôi nạm gắng, do con người sinh ra là để nỗ lực và hướng suy xét và hành động của bản thân mình đến phần nhiều điều tươi sáng, giỏi đẹp. Các lần thất bại anh đều cứng cáp và mạnh mẽ hơn, anh sẽ lập cập gạt bỏ những bi tráng phiền vào kỷ niệm, xốc lại hành trang chuẩn bị cho một cuộc "chiến đấu" new với ý chí cùng quyết trung tâm gấp bội. Anh biết nhóc cũng đã dẹp bỏ những ưu tư để chuẩn bị sẵn sàng cho một hành trình mới, đoạt được khó khăn thử thách. Sáng sủa và trẻ trung và tràn trề sức khỏe lên nha nhóc!

Có nhiều cơ hội khác đang ở phía trước, đại học chưa hẳn là tuyến đường duy nhất, càng đâu phải lúc nào cũng học đại học xong, sự nghiệp của chính mình sẽ công nên danh toại. Hồi bé, anh cũng có những quan tâm đến giống các em bây giờ, thi trượt nên buồn phiền và cho rằng mình thật vô dụng…

Nhóc chú ý một điều nhé, đâu phải cứ học ngừng đại học là đương nhiên kiếm được việc làm nhằm ổn định cuộc sống thường ngày đâu. Những thử thách sau khi xuất sắc nghiệp ra ngôi trường kiếm bài toán làm new đáng ngại. Hiện nay có khôn xiết nhiều anh chị tốt nghiệp đại học, tuy thế vẫn ko thể kiếm được việc làm mang đến thu nhập ổn định.

Khi đối đầu và cạnh tranh với hầu như khó khăn thách thức thay vì tuyên chiến đối đầu và cạnh tranh trực tiếp, rỡ có thể né tránh và đi vòng, tìm phần đa yếu điểm của trở ngại mà "giải quyết". Ví dụ, cửa ngõ vào đại học một cách trực diện khôn xiết hẹp, thay vị việc nỗ lực thi đỗ bằng mọi thủ đoạn trong khi sức lực lao động mình bao gồm hạn, rực rỡ hãy vứt một chút thời hạn để đi vòng bằng phương pháp học trung cấp, cao đẳng rồi liên thông lên đại học, kia cũng là một trong những sự chọn lựa thông minh.

Vấn đề đặc biệt là khi tham gia học - không duy nhất thiết cứ đề nghị là đh mình sẽ đón nhận những gì, thể hiện thái độ học tập như thế nào? Để những kiến thức học được góp mình đắc lực trong cuộc sống thường ngày sau này. Tiếp thu kiến thức là cả một quy trình tích lũy kỹ năng một cách bền vững và kiên trì.

Xem thêm: Thông Tin Trường Đại Học Lạc Hồng Tuyển Sinh 2023, Thông Tin Tuyển Sinh Trường Đại Học Lạc Hồng 2023

Bằng xuất sắc nghiệp đại học không phải để trang trí, càng chưa hẳn là vật gì to tát để xác định giá trị của nhỏ người. Có rất nhiều người tốt nghiệp đh ra trường đang không thỏa mãn nhu cầu được yêu cầu của công việc, theo lẽ tự nhiên và thoải mái họ cũng trở nên đào thải ví như không tiếp tục cố gắng. Chính vì thế các em đừng quá thần tượng những người dân đang ngồi trên giảng con đường đại học, họ là hầu như người tốt nhưng cuộc sống thường ngày và thành công xuất sắc của con tình nhân cầu không chỉ xuất sắc là đủ.

Đừng tấn công mất lòng tin nha nhóc, nỗ lực lên và xem xét tích rất lên nào. Đừng nhằm những khó khăn tạm thời, làm gục một biện pháp dễ dàng, anh biết những em là gần như "chiến binh" can trường và dũng cảm. Chúc những em táo bạo khỏe, như ý !

• Blog Lê Sỹ Hào

Để những mẩu chuyện và tâm sự, bội phản hồi của khách hàng đến với những thính trả của Blog Radio tương tự như các chăm mụcđặc sắc đẹp khác của Blog Việt cùng Nhạc Việt
Plusbạn đừng quên duy nhất địa chỉ cửa hàng email blogviet